“Làm theo lời tôi nói!” Cố Nghĩa dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Chỉ là sau khi anh rời đi không lâu, từng cú đấm giáng xuống thân cây bên cạnh, dù tay đã rướm máu cũng không dừng lại.
“Uyển Nhi, em nhất định phải bình an vô sự!”
Anh nên sớm nghĩ đến, nên sớm nghĩ đến mới phải. Uyển Nhi, anh phải đi đâu để tìm em đây? Phải làm sao mới có thể bảo vệ em đây?
Dường như đã trút hết nỗi lòng, Cố Nghĩa dựa vào gốc cây trượt xuống đất, cúi đầu, trông thật tiều tụy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây