Thẩm Kiến Dân không lay chuyển được Ôn Uyển Uyển, hơn nữa quả thực trong làng cũng không thể thiếu ông, cuối cùng đành thôi, chỉ là việc đưa tiễn đến bến xe thì vẫn phải làm.
Ôn Uyển Uyển đồng ý, tiễn ông xong, cô cất chiếc lọ vào một chiếc hộp rồi đặt vào không gian, sau đó lại đến nhà họ Cố. Nghĩ đến việc Cố Nghĩa chắc chắn chưa nói với bố mẹ Cố chuyện đi Bắc Kinh, nên cô cũng không nhắc đến, chỉ nói muốn đi tìm người nhà của mẹ.
“Uyển Uyển à, hay là để bố đi cùng con nhé. Dù sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, con là con gái, đi một mình đến nơi đất khách quê người không quen biết ai, không an toàn đâu.”
“Đúng đấy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chỉ dựa vào một bức thư e là khó mà tìm được.”
Bố Cố mẹ Cố hết lời khuyên nhủ Ôn Uyển Uyển, chỉ là dù sao đây cũng là di nguyện của mẹ cô, bọn họ không thể cản trở cô được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây