“Lạc Lạc, Du Du, về nhà thôi.” Dương Tây Mai kéo hai đứa trẻ đi.
Đồng Đồng mở miệng giải thích: “Chị gái, tôi không làm gì bọn trẻ cả, tôi chỉ chia cho chúng nó mấy viên kẹo thôi.” Người phụ nữ này ra tay thật mạnh, đẩy cô ta ngã lăn ra đất.
“Đúng vậy, dì, kẹo của cô Đồng Đồng ngon lắm ạ. Nhưng anh Lạc Lạc và em Du Du không chịu nhận.”
Nghe thấy có đứa trẻ bênh vực Đồng Đồng, rõ ràng là đã bị mua chuộc bằng mấy viên kẹo, nhưng điều này cũng nhắc nhở Dương Tây Mai rằng, vừa rồi cô ấy đã hơi quá khích.
“Kẹo thì ngọt, nhưng con người thì chưa chắc, hồ ly tinh, đừng tưởng lấy lòng được tụi nhỏ là có thể bước vào cửa nhà họ Cố, cũng tự soi gương xem thử cô có điểm nào hơn được vợ hiện tại của lão Nhị nhà tôi chứ.” Mắng xong, cô ấy liền vội vàng dẫn hai đứa trẻ về nhà, mãi đến khi về đến cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây