Nhận được sự đảm bảo chắc chắn của Cố Nghĩa, nhà Thẩm Kiến Dân liền rời đi.
Bố mẹ Cố nói có lời muốn nói với Cố Lập Thành, để anh ta ở lại, cho những người khác về phòng hết.
“Lập Thành, bố mẹ để con ở lại chắc con cũng đoán được lý do rồi.” Bố Cố lấy một điếu thuốc châm lửa, ông đã lâu không hút thuốc, lúc đầu hút một hơi còn bị sặc.
Cố Lập Thành gật đầu.
“Lập Thành à, lúc nhỏ con yếu ớt, nếu không phải anh Hai con đi lính gửi tiền về, liệu con có thể sống đến bây giờ hay không còn chưa biết được, con muốn trách thì trách mẹ, lúc mang thai con cái gì cũng không ăn được, khiến con sinh ra đã yếu ớt, nhất định phải nhớ ơn anh Hai con, không được hại anh ấy, con hiểu chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây