“Hầy, tuy nói là chuyện của thế hệ trước, nhưng bác Thẩm và mọi người đối xử với em rất tốt, chuyện này bác ấy là trưởng làng nên nhất định phải cho bác ấy biết, còn bác gái và Thanh Thanh thì thôi, đừng để họ nhúng tay vào, lỡ như xảy ra chuyện gì thì em sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất.”
Những lời này đã lọt vào tai Trương Tuyết Hoa đang đuổi theo, bà đứng bất động tại chỗ quên mất mục đích ban đầu của mình.
“Tuyết Hoa à? Đứng ở cửa nhìn gì thế, chẳng phải đã nói tôi họp xong sẽ ăn cơm ở nhà ăn công xã rồi về sao?” Thẩm Kiến Dân đi xe đạp nhìn thấy Trương Tuyết Hoa đứng trước cửa nhà mình, tưởng bà lại đứng đợi mình về nên vội giải thích.
“Ờ, à, không có gì, tôi… tôi lo cho ông thôi.”
“Có gì mà phải lo, về nhà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây