Cố Lập Thành nhận lấy lọ thuốc mỡ, bị đánh rồi lại quỳ lâu như vậy khiến đầu gối đau nhức không chịu nổi, thử mấy lần vẫn không đứng lên được, Cố lão đại thấy vậy liền đỡ anh ta vào nhà.
“Uyển Nhi, anh căn bản không quen biết gì cái cô Đồng Đồng nào cả, anh đi làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, cũng cứu rất nhiều người, nhưng đó đều là nhiệm vụ mà, anh tuyệt đối chưa từng ở riêng với người phụ nữ nào qua đêm, cũng chưa từng nói những lời đó. Chúng ta ở bên nhau đều là lần đầu tiên mà, em không cảm nhận được sao?”
Cố Nghĩa lẽo đẽo theo Ôn Uyển Uyển về nhà, vừa đi vừa giải thích, câu nói cuối cùng khiến Ôn Uyển Uyển đang uống nước phải phun ra ngoài, mặt đỏ bừng.
“Vợ, vợ ơi…”
“Được rồi, anh bỏ tay ra được chưa, anh tưởng anh là con nít à, cứ nắm vạt áo em mãi thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây