“Bố, đừng đánh nữa! Mẹ, mẹ mau khuyên bố đi!”
“Uyển Uyển, chuyện này là do lão Nhị đáng đánh, con yên tâm, có bố mẹ làm chỗ dựa cho con.”
“Mở cửa! Mở cửa! Cố lão Nhị, mày ra đây cho tao!” Thẩm Kiến Dân vừa đập cửa vừa gào lên, đủ thấy là tức giận đến mức nào.
“Là ông Thẩm à, chuyện này là do lão Nhị nhà tôi có lỗi với Uyển Uyển, tôi đã đánh nó rồi, ông cũng vào đây trút giận đi.” Bố Cố mời Thẩm Kiến Dân vào, trước tiên là cúi đầu xin lỗi, sau đó đưa cây chổi trong tay cho ông ấy.
Thấy Thẩm Kiến Dân định giơ tay đánh, Ôn Uyển Uyển liền chạy đến trước mặt Cố Nghĩa, dang hai tay ra: “Dừng tay, mọi người hiểu lầm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây