“Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Nói gì cơ? Anh ta phải nói gì? Trong lúc Vương Anh còn đang ngơ ngác thì nghe thấy Cố Nghĩa lên tiếng. “Uyển Nhi, trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi.” Vương Anh thở phào nhẹ nhõm, thì ra là hỏi lão đại, anh ta còn nghĩ với cái vẻ chất vấn này thì sao có thể hỏi anh ta được.
Ê, sao chị dâu lại tự dắt xe đi rồi?
“Lão đại, sao chị dâu không đợi anh mà đi luôn rồi?”
Cố Nghĩa bực bội đá Vương Anh một cái: “Sau này ngậm cái miệng vào cho tôi, nếu không tôi không ngại cho cậu nếm mùi đau khổ đâu.” Nói rồi cướp lấy xe đạp của Vương Anh, nhanh chóng đuổi theo Ôn Uyển Uyển.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây