Viện trưởng nhìn thấy nhiều gạo và quần áo như vậy thì sững sờ, cứ nắm lấy tay Ôn Uyển Uyển và Cố Nghĩa cảm ơn mãi không thôi. Vương Anh thấy chị dâu làm vậy, liền móc từ trong túi ra một trăm đồng đưa cho viện trưởng, coi như mình cũng góp một phần công sức, dù sao nhìn những đứa trẻ này anh ta cũng không đành lòng.
Mọi người làm xong mọi việc định rời đi, kết quả còn chưa ra khỏi cổng viện đã bị cậu bé mà Vương Anh đưa tới chặn lại. Ôn Uyển Uyển nhìn đứa trẻ đang nắm chặt lấy vạt áo mình, không biết nó muốn gì, không nỡ để cô đi sao?
“Ngoan nào, chị ân nhân phải về nhà rồi, chúng ta cùng các bạn nhỏ khác chơi nhé?” Viện trưởng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói với cậu bé, thế nhưng cậu bé vẫn không chịu buông tay. Viện trưởng bất lực nhìn sang Vương Anh, Vương Anh khó hiểu nhìn Cố Nghĩa, Cố Nghĩa nhíu mày nhìn cậu bé, cậu bé chỉ cúi đầu, tay vẫn không buông.
“Em không muốn chị đi hay muốn đi theo chị?” Ôn Uyển Uyển ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cậu bé nhẹ giọng hỏi.
Kết quả vẫn là một mảng im lặng, không nói gì thì không được rồi, ai biết được đứa trẻ nhỏ như vậy đang nghĩ gì chứ. Đúng lúc mọi người không biết phải làm sao thì cậu bé lên tiếng: “Tinh Tinh, không muốn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây