“Ôi chao, Uyển Uyển, mẹ ngửi thấy mùi thơm này liền biết là con đang ở nhà nấu cơm, mẹ đến là để nói với con là lão nhị không về ăn cơm trưa đâu. Mẹ về nhà làm xong rồi mang ra ruộng cho mọi người ăn xong còn phải tiếp tục làm việc.”
“Mẹ, con biết rồi, con ở nhà cũng không có việc gì, làm chút cơm nước vẫn là có thể, số này chắc là đủ cho mọi người ăn rồi, con đang định cùng Tiểu Tứ bọn nhỏ mang ra ruộng đây.”
Mẹ Cố nhìn thấy cơm với thịt nhiều như vậy, đau lòng không thôi, nhìn số lượng này là đã chuẩn bị cho cả nhà những người khác rồi. “Uyển Uyển, buổi tối mẹ đưa tiền cơm cho con, không thể ăn hết của các con được.”
“Mẹ, bình thường con với anh Nghĩa cũng đến nhà mẹ ăn cơm sao mẹ chưa từng lấy tiền cơm của bọn con? Mẹ bây giờ còn khách sáo với con sao.” Cô không xuống ruộng làm việc cũng thôi, làm chút cơm nước mà còn lấy tiền cơm, hơn nữa mọi người trong nhà đối xử với cô rất tốt, ăn chút cơm canh cũng có sao đâu. Nếu Hạ Ninh Tĩnh còn ở đây, nhất định cô sẽ lấy tiền, nhưng bây giờ mọi người trong nhà đều không phải loại người vong ân bội nghĩa như Hạ Ninh Tĩnh, cô tự nhiên cũng phải đối xử tốt với bọn họ.
“Ấy, ý mẹ không phải vậy. Thôi được rồi, gói ghém hết đi, chúng ta ra ruộng ăn cơm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây