“Đại Kiều, tôi thấy cậu với Vương Anh đúng là đôi bạn tốt nhỉ.” Cố Nghĩa liếc nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói. Cả hai đứa này đều chẳng ra gì, cứ thích dòm ngó đồ ăn vợ anh làm, đó là vợ anh, phải nấu cơm cho bọn họ ăn.
Kiều Thành nhìn theo ánh mắt của Cố Nghĩa, toàn thân run lên: “Anh, anh, anh ấy, chẳng lẽ là lão đại sao?”
Vương Anh cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Cố Nghĩa, gật đầu với Kiều Thành.
Toang rồi! Kiều Thành chỉ cảm thấy cuộc đời mình sắp tới đây sẽ rất bi thảm, không ngờ lại bi thảm thật. Cố Nghĩa bắt anh ta và Vương Anh đứng nghiêm, còn bản thân thì ngồi ăn cơm với Ôn Uyển Uyển, mùi thơm bay vào mũi khiến bụng dạ anh ta réo lên ầm ĩ. Biết thế lúc nãy đã không khen đồ ăn chị dâu nấu ngon, lại còn chê đồ ăn của lão đại không bằng chị dâu, giờ thì hay rồi, chỉ còn cách nhìn mà thèm rỏ dãi.
Ôn Uyển Uyển cảm thấy không sao, nhưng cô biết Cố Nghĩa đang ghen, cũng không phải thật sự để bụng chuyện anh em nói anh không bằng phụ nữ. Thế là Ôn Uyển Uyển gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Cố Nghĩa, Cố Nghĩa liền ăn miếng thịt trên đũa Ôn Uyển Uyển, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây