Bố Cố và mẹ Cố nhìn nhau, bố Cố về phòng gọi Cố Tiểu Tứ ra thì thấy trong phòng đúng là không có ai, chẳng lẽ thật sự là do thằng nhóc này làm, sợ bị đánh nên trốn rồi?
Lúc này xung quanh nhà họ Cố cũng đã vây đầy người, đều đã bị tiếng mắng chửi của mẹ Nhị Ngưu đánh thức từ sớm. Mẹ Nhị Ngưu thấy bố Cố một mình đi ra, cho rằng là để cho Cố Tiểu Tứ trốn rồi, lại bắt đầu gào lên: “Ông còn hỏi tôi ai dám làm không dám nhận, để mọi người nói xem, có phải các người giấu Cố Lão Tứ rồi không, ỷ đông hiếp yếu, không coi ai ra gì, không sợ trời phạt sao!”
Mẹ Cố nghe mà lửa giận bốc lên tận đầu, định mở miệng thì nghe thấy trong đám người có người nói: “Kia chẳng phải là Cố Lão Tứ sao?”
Thế là mấy người đều quay đầu nhìn Cố Tiểu Tứ, thấy người cần tìm đã đến, Nhị Ngưu liền xông lên muốn đánh cậu. Cố Tiểu Tứ nhanh chóng né người chui vào lòng bố mẹ Cố.
“Cố Lão Tứ, mày qua đây cho tao, xem tao có đánh chết mày không, anh mày là thằng tàn phế mày cũng là thằng hèn nhát!” Nhị Ngưu hướng Cố Tiểu Tứ gào lên, nó cũng muốn cho cậu nếm thử mùi vị của hầm phân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây