Vương Anh không nói thêm gì nữa, bởi vì khóe mắt anh ta thoáng nhìn thấy một bóng người, chính là Ôn Uyển Uyển: “Chị, chị dâu...”
Cố Nghĩa quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Uyển Uyển đang đứng ở cửa bếp, trên mặt đầy nước mắt, anh vứt đồ trong tay xuống, sải bước đi tới ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành, gọi tên cô.
Vương Anh thấy cảnh tượng này thì căng thẳng vô cùng, vốn dĩ muốn để Cố Nghĩa chuyển lời, sao lại để cô nghe được từ miệng anh ta, nhìn bộ dạng lo lắng của lão đại, mong là đừng có liên lụy gì đến anh ta, thế là nhân lúc Cố Nghĩa còn đang dỗ dành Ôn Uyển Uyển, anh ta lặng lẽ chuồn mất.
Ôn Uyển Uyển vốn định là nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ ở trong bếp, nghĩ chắc Cố Nghĩa không sao, nhưng khi nghe thấy Vương Anh hỏi đến mẹ cô thì cô liền đi ra ngoài. Bởi vì thân hình Cố Nghĩa che khuất cửa bếp, ban đầu Vương Anh không nhìn thấy cô, cô vẫn luôn nghi ngờ cái chết của Lý Hướng Tình có liên quan đến Diêu Tuyết Mai, chỉ là không ngờ sự thật lại là như vậy.
Nghe thấy Ôn Hoa và Diêu Tuyết Mai cho Lý Hướng Tình uống hồng hoa, tim cô nhói đau, cô biết đó hẳn là cảm nhận của nguyên chủ, cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi Cố Nghĩa ôm cô vào lòng dỗ dành, dần dần kéo cô ra khỏi nỗi đau buồn đó, Ôn Uyển Uyển mới phát hiện nước mắt của mình đã làm ướt một mảng lớn áo của anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây