Vương Anh trở lại phòng thẩm vấn liền sai người cho mỗi người ăn một viên thuốc mà Cố Nghĩa đưa tới, kết quả là căn bản không cần bọn họ hỏi gì, những người này đều khai hết, thậm chí còn moi ra được một thông tin vô cùng quan trọng. Vương Anh không biết phải nói với Cố Nghĩa thế nào, tin tức này nếu chị dâu mà biết được thì nhất định sẽ không vui, như vậy lão đại cũng sẽ không vui, tiếp theo phỏng chừng người truyền tin như anh ta cũng sẽ không vui vẻ gì.
Vương Anh suy đi tính lại, vẫn là quyết định nói tin này cho Cố Nghĩa trước, để Cố Nghĩa nói với Ôn Uyển Uyển, đến lúc đó anh ta chuồn lẹ rồi, cho dù chị dâu có không vui thì lão đại cũng sẽ dỗ dành, ít nhất là lúc đó sẽ không liên lụy đến anh ta, chuyện sau này thì để sau rồi tính. Thế là Vương Anh tranh thủ trời chưa tối liền đạp xe đến nhà Cố Nghĩa.
Lúc Vương Anh đến nhà Cố Nghĩa thì hai người bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm. Cố Nghĩa và Ôn Uyển Uyển nhìn thấy Vương Anh liền biết anh ta đã thẩm vấn xong, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, tự nhiên cũng không vội nghe anh ta nói, kêu anh ta tự lấy bát đũa ăn cơm cùng.
Vương Anh từ sau khi được ăn cơm Ôn Uyển Uyển nấu, liền cảm thấy cơm ai nấu cũng không ngon, nghĩ đến lại được ăn cơm Ôn Uyển Uyển nấu, Vương Anh vui vẻ chạy vào bếp lấy bát đũa, lúc gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng với vẻ mặt vui mừng thì lại thấy không đúng vị.
Món này tuy ngon, nhưng không hiểu sao, lại không ngon bằng lần trước. Vương Anh nhìn Cố Nghĩa rồi lại nhìn Ôn Uyển Uyển, nhịn không được hỏi: “Lão đại, món này là anh nấu à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây