“Uyển Uyển, tuy đám người đó là tự làm tự chịu, nhưng vẫn phải để Vương Anh tra hỏi Ôn Hoa cho kỹ, không thể để bọn họ chiếm hết tiền bạc và đồ đạc được.”
“Bố à, mấy thứ đó chắc chắn sẽ bị giữ lại làm tang vật, tuy rằng sau khi mọi việc kết thúc họ sẽ trả lại, nhưng cũng không cần lấy đâu, số tiền và trang sức đó đều là giả, chỉ là người thường không nhìn ra được thôi.”
Mấy người nghe nói đều là đồ giả, liền hoàn toàn yên tâm, định đi luôn, Ôn Uyển Uyển bảo bọn họ đợi một lát, rồi lấy mấy cái túi ra hái cho bọn họ một ít táo và đào trồng trong sân.
Nhìn thấy những quả táo và quả đào to như vậy, bọn họ đều kinh ngạc, cái cây này nhìn không lớn lắm mà sao lại lớn nhanh như vậy, kết trái còn to như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi ra miệng, vợ chồng nhà này lợi hại như vậy, trồng trọt được như vậy cũng không có gì lạ.
Ban đầu Ôn Uyển Uyển còn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, kết quả Cố Nghĩa trực tiếp nói chưa làm phần của bọn họ, ba người tức đến mức râu tóc dựng đứng nhưng sau khi ra khỏi cửa ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây