“Ông! Ôn Hoa, ông dám nói với tôi như vậy sao? Chẳng lẽ ông quên lúc ông cô đơn nhất là ai ở bên cạnh an ủi ông, vay tiền cho ông trang trải cuộc sống, bây giờ ông lại nói với tôi như vậy, ông đúng là đồ vô lương tâm, tôi đánh chết ông, đánh chết ông!” Diêu Tuyết Mai xông lên định đánh Ôn Hoa thì bị một đồng chí công an ngăn lại.
“Đồng chí công an, các anh nhìn cho rõ ràng, bà ta muốn đánh chết tôi, các anh mau bắt bà ta lại!” Ôn Hoa thật sự chán ghét cái người đàn bà Diêu Tuyết Mai này, già rồi mà nhìn phát ngán.
“Đủ rồi! Tất cả im lặng! Những chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, bây giờ ông nói rõ cho tôi có lấy tiền và nữ trang của nhà họ Cố hay không?”
“Có lấy, đó là con gái tôi hiếu kính tôi, con gái hiếu kính bố là chuyện đương nhiên!” Ôn Hoa cũng chẳng còn khách sáo gì nữa, đã hết kiên nhẫn, quát vào mặt Vương Anh.
“Người đâu, mang ông ta đi!” Vương Anh sai người mang còng số tám đến định còng tay Ôn Hoa, Ôn Hoa nóng nảy giãy nảy: “Làm cái gì vậy, mấy người đang làm cái gì vậy? Tôi phạm tội gì, mấy người dám vu oan giá họa cho tôi, tôi sẽ kiện mấy người, cho mấy người không ăn được mà còn phải bồi thường!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây