Lão Nhị bị thương, tiền trợ cấp của quân đội thì chỉ có từng ấy, bấy lâu nay lão Nhị chữa trị, mua thuốc tốn kém biết bao nhiêu, chỉ còn lại từng ấy tiền mày lại đưa hết cho nhà mẹ đẻ mày, bây giờ lão Nhị mua thuốc cũng không có tiền.
Vậy mà mày còn đem cả quà mừng thọ của lãnh đạo thành phố tặng lão Nhị cho cái thằng em trai mới vào cửa của mày, đó là sợi dây chuyền vàng đắt tiền đấy! Còn nữa, tại sao mày lại đem cả chiếc vòng ngọc bích gia truyền mà tao cho mày đưa cho con bồ nhí bên ngoài của bố mày, mày có còn lương tâm không hả? Mày làm như vậy mà còn ở đây giả vờ đáng thương, mọi người ở đây phán xét xem, có con dâu nhà ai như nó không?”
Mẹ Cố tuôn ra một hơi, cuối cùng còn kéo tay bố Cố, ôm ngực rơi lệ, rõ ràng là tức giận lắm rồi.
Mọi người nghe nói tiền thuốc men cũng cho nhà ngoại hết, lại còn đem cả dây chuyền vàng, bảo vật gia truyền cho mẹ kế và em trai, còn nghe nói người mẹ kế kia không chỉ có một. Nhà Cố Nhị này đúng là hoang tàn, rõ ràng là cô vợ này không muốn sống với Cố Nghĩa nữa rồi.
Ôn Uyển Uyển nhìn mọi người chỉ trỏ bàn tán về phía mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó lại giả vờ lau nước mắt, uất ức nói: “Mẹ, bố con hôm qua đến nhà mình mẹ cũng biết đấy, ông ấy nhất quyết lôi con về không cho con sống với anh Nghĩa nữa, con đã gả cho anh Nghĩa rồi làm sao mà ly hôn được? Bố con hôm qua đòi tiền mọi người cũng đồng ý rồi, mọi người còn bảo chúng con hôm nay vào thị trấn mua gà vịt cá thịt mang cho ông ấy nữa, ông ấy lại còn uy hiếp con bắt đưa thêm tiền, con không chịu thì ông ấy đánh con, mọi người nhìn xem bố con đánh này, con sợ quá nên mới đưa tiền cho ông ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây